BÀI LÀM
Cuối tiết học thứ ba như thường lệ, những dòng chữ cuối củng của bài học mới vừa được viết xong, cũng là lúc tiếng trống Tùng…tùng…tùng báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Được lệnh cô giáo, chúng em nhanh chóng chào cô,rồi vội vã ra sân.
Sân trường đang vắng lặng, khó tìm thấy bóng người, bỗng chốc trở nên ồn ào, náo nhiệt của học sinh từ các lớp ùa ra nhanh chóng xếp hàng. Bỗng khẩu lệnh vang lên từ phòng máy: Nghỉ! Nghiêm! Tiếng ồn dần dần tắt hẳn, cùng lúc đó, tiếng nhạc cất lên, tất cả các học sinh nghiêm trang tập thể dục theo điệu nhạc. Sân trường giờ đây đã đổi màu. Một màu trắng xóa của áo học sinh pha chút đỏ thắm của khăn quàng và màu vàng da của hàng nghìn cánh tay, đồng loạt đưa lên, hạ xuống, đôi chân lúc thì bước trái, lúc lại bước phải thật nhịp nhàng, đồng điệu, trông thật đẹp mắt. Tiếng nhạc vừa dứt, bài thể dục cũng kết thúc, tất cả học sinh đồng loạt giơ tay thật khí thế, hô to: “Khỏe…khỏe…khỏe…” Đồng thời rời khỏi hàng ngũ. Những bạn gái vội chiếm những gốc bàng to, có nhiều bóng mát để chơi nhảy dây, tiếng vi vút của dây quay, hòa lẫn với đôi chân nhịp nhàng của các bạn nữ, nghe thật êm tai. Trong khi đó, các bạn nam cũng nhanh chân không kém, đến những gốc cây to khác để chơi đá cầu, những chiếc cầu lông có màu xanh, đỏ được tâng lên, rơi xuống thật ngoạn mục. Sân trường bình thường rộng là thế mà giờ đây em có cảm giác như hẹp lại, các băng ghế đá giờ đã chật ních những bạn. Phía căn-tin thì giống như nhóm chợ. Trên cành cây, chim chóc đua nhau nhảy nhót, chuyền cành hót líu lo thật là thích nhưng nổi trội nhất vẫn là tiếng cười nói thật vui vẻ của các bạn. Bất thình lình, tiếng trống vào học hùng dũng lại vang lên, chúng em nhắc nhở nhau nhanh chân vào lớp mà không quên cái hẹn: “..vui quá ngày mai chơi tiếp nha các bạn!.”
Giờ ra chơi trôi qua rất nhanh nhưng chúng em đã tìm được sự vui vẻ và thoải mái rất nhiều trong thời gian ít ỏi ấy. Nó giúp chúng em học tốt trong tiết học kế tiếp của hôm nay và chắc chắn, nó sẽ còn là kỉ niệm khó phai cho mai sau khi chúng em rời xa mái trường thân yêu này.
BÀI LÀM
Tùng, tùng, tùng…, một hồi trống ngắn vang lên báo hiệu đã đến giờ ra chơi sau tiết hai. Từ các cửa lớp, học sinh ùa ra như ong vỡ tổ. Sân trường đang vắng vẻ, lặng lẽ, phút chốc đã rộn rã tiếng nói tiếng cười của mấy trăm học sinh đang tung tăng chạy nhảy.
Một hồi trống dài thôi thúc, báo hiệu tiết mục thể dục giữa giờ bắt đầu. Chúng em nhanh nhẹn xếp thành hàng đúng theo vị trí quen thuộc, mỗi người cách nhau một sải tay. Theo tiếng trống, từng động tác được thực hiện nhịp nhàng đều đặn. Những tấm thân mềm mại quay trái, quay phải và bao gương mặt hồn nhiên tươi rói dưới ánh nắng mai.
“Khỏe, khỏe!” Tiếng hô đồng thanh vang động cả sân trường làm cho mấy chú chim sâu, chim sẻ sợ hãi bay vút lên cao.
Tiếp sau đó là giờ chơi của chúng em. Mỗi nhóm tìm đến một góc sân để chơi những trò quen thuộc như: nhảy dây, đuổi bắt, kéo co… Dưới gốc cây bàng già, bốn bạn nữ Thu, Ngọc, Lan, Hương đang chụm dầu vào nhau, không biết kể chuyện gì mà cùng cười rúc rích. Cách đó không xa, tốp nam lớp 6C đá cầu. Trái cầu làm bằng những vòng cao su tròn nhiều màu, ở giữa cắm mấy chiếc lông ngỗng trắng, vun vút bay đi bay lại. Tiếng bàn tán nổi lên, xen lẫn tiếng cười nói thật là vui nhộn, ổn ào nhất là đám kéo co. Mỗi bên có tới hàng chục người, người này ôm ngang lưng người khác. Đứng đầu hai bên là Nam và Đức, hai bạn đều to khỏe ngang nhau. Sau tiếng hô dõng dạc của trọng tài Hoàng, hai bên cong lưng, xoãi chân,