Giới thiệu:
Truyện kể về cuộc đời chông gai và đầy bất hạnh của Tấm - một cô gái mồ côi mẹ từ sớm. Tấm ở với dì ghẻ và con của dì là Cám.
Vì quá chiều chuộng con gái của mình mà dì ghẻ hết lần này đến lần khác chà đạp, hành hạ, đối xử tệ bạc với Tấm. Kể từ khi Tấm được nhà Vua sủng ái thì hai mẹ con Cám rắp tâm bày mưu tính kế hãm hại Tấm, để được thay thế vào vị trí của Tấm. Nhưng người tính không bằng trời tính, ác giả ác báo, cuối cùng mẹ con Cám phải nhận lãnh hậu quả do chính mình gây ra.
Truyện kết thúc có hậu và có phần ghê rợn. Tuy nhiên đó là lời cảnh tỉnh cho những ai chà đạp lên giá trị, quyền sống của con người lương thiện. Hãy sống tốt và tử tế với nhau để phước lại cho con cháu mai sau.
Nhưng khi khung cửi được đóng xong, cám ngồi vào dệt thì lúc nào cũng nghe thấy tiếng khung cửi rủa mình:
“Cót ca cót két
Lấy tranh chồng chị
Chị khoét mắt ra”
Cám lại sợ hãi chạy về mách mẹ, bà ta bảo Cám:
– Con đốt chiếc khung cửi đi rồi lấy tro tới một nơi thật xa mà vứt.
Về tới hoàng cung, Cám làm theo lời mẹ mình. Cám đem chiếc khung cửi đi đốt và lấy tro đi đổ ở lề đường cách xa hoàng cung. Chính tại nơi đó lại mọc lên một cây thị cành lá xum xuê. Nhưng cây chỉ có một quả duy nhất thơm ngát một vùng. Một hôm có một bà cụ đi ngang qua ngồi nghỉ dưới gốc thị, thấy thị thơm bà nói:
– Thị ơi, thị rụng bị bà, bà để bà ngửi chứ bà không ăn.
Bà lão vừa dứt lời, quả thị rơi vào bị. Bà lão đem thị về ngắm nghía và ngửi mùi thơm. Hàng ngày bà lão đi chợ, từ trong quả thị hiện ra một cô Tấm giúp bà dọn dẹp, thổi cơm, hái rau ở vườn nấu canh giúp bà. Xong xuôi, Tấm lại chui vào quả thị. Bà lão thấy ngạc nhiên khi lần nào đi làm về, nhà cửa đều rất sạch sẽ gọn gàng, cơm canh đã tươm tất. Một hôm bà giả bộ đi chợ nhưng ra tới cổng, bà quay trở vào nép sau cánh cửa để xem chuyện lạ này ra sao.
Vẫn như mọi hôm, nghĩ bà đi chợ rồi nên Tấm từ quả thị chui ra dọn dẹp. Bà lão tới ôm trầm lấy tấm rồi xé đi vỏ thị. Kể từ khi đó Tấm không phải giấu mình nữa, Tấm ở với bà và giúp bà làm lụng. Bà lão có Tấm giúp nên bà mở một quán nước nhỏ ven đường để bán cho khách đi qua. Tấm rất giỏi têm trầu nên quán càng ngày càng đông khách, ai cũng muốn dừng lại uống chén nước và ăn trầu Tấm têm.
Một ngày nọ, nhà vua vi hành đi ngang qua thấy quán nước đông người nên dừng chân uống nước. Thấy miếng trầu têm hình cánh phượng, nhà vua thấy giống trầu vợ mình têm nên hỏi bà lão:
– Bà cho con hỏi, trầu này ai têm mà đẹp vậy?
Bà lão đáp:
– Trầu này là con gái bà têm, cũng vì trầu đẹp và ngon nên quán bà mới đông khách thế này đấy con.
Nhà vua nói:
– Miếng trầu này cách têm giống như người vợ đã mất của con, bà có thể cho con gặp con gái bà được không?
Bà lão gọi tấm ra. Khi Tấm vừa xuất hiện, vua nhận ra vợ mình. Mừng quá hai vợ chồng ôm trầm lấy nhau, vua lập tức cho người mang kiệu rước nàng về cung.
Cám Thấy Tấm trở về và được vua yêu thương như xưa, thì nó không khỏi sợ hãi Một hôm, Cám hỏi chị:
– Chị Tấm ơi, chị Tấm! chị làm thế nào mà da chị lại trắng thế ?
Tấm đáp:
– Nhờ chị tắm bằng nước sôi đó em.
Tưởng thật, Cám cho người đun một nồi nước sôi thật to rồi bảo dội lên người. Cám chết, Tấm cho người đem xác Cám làm thành mắm bỏ vào chĩnh gửi cho mụ dì ghẻ, nói là quà của con gái gửi biếu. Mẹ Cám tưởng quà con gái gửi về nên lấy mắm ra ăn, bữa nào bà ta cũng tấm tắc khen ngon. Một con quạ từ đâu bay tới đậu trên nóc nhà kêu rằng:
– Ngon ngỏn ngòn ngon ! Mẹ ăn thịt con, có còn xin miếng.
Bà dì ghẻ tức lắm vì tự dưng có con quạ ở đâu tới quấy nhiễu, bà ta chửi mắng ầm ĩ rồi vác sào đuổi quạ. Nhưng đến ngày ăn gần hết mắm, dòm vào chĩnh, bà ta mới thấy đầu lâu của con mình. Sốc quá, bà dì ghẻ lăn đùng ra chết.
HẾT