Truyện lấy bối cảnh một gia đình truyền thống vào những năm 1980, khi đất nước bắt đầu có những bước chuyển mình mạnh mẽ sau chiến tranh, gây ra nhiều thay đổi, tốt có, xấu có; truyện phản ánh chân thực những biến động trong xã hội và những ảnh hưởng to lớn của nó tới gia đình - tế bào của xã hội.
Anh hỏi một cách khó hiểu: Anh có nhà, có xe, có tài, có mạo, có chỗ nào không tốt? Cô trả lời: Những ưu điểm này của đàn ông đều hấp dẫn kẻ thứ ba, có chỗ nào tốt? Đầu tiên, anh xấu hổ, sau đó nghĩ lại rồi nói: Anh còn có thể một lòng một dạ, biết dọn dẹp nhà cửa, biết nấu ăn, biết lái xe, biết trải giường chiếu, em muốn ra ngoài, anh hộ tống Cô nghe vậy, thương xót nói: Vậy em đành cố mà không chê bai anh. Đàn ông tốt không được để cho người phụ nữ mình yêu tranh đấu với kẻ thứ ba, mà phải tự giác đá văng cô ta. Đây là câu chuyện tình của “cô bé lọ lem” và “hoàng tử”.
Chuyện kể rằng, ngày nảy ngày nay, ở một thành phố nọ, có một cô bé tên là Lọ Lem, một cô gái mạnh mẽ và độc lập. Bố mẹ ly hôn từ nhỏ, một mình cô học được cách may áo, đóng giày để đi dự dạ hội mà không cần đến bà tiên vẫy đũa thần. Một hôm, sau một ngày làm việc vất vả, cô trở về nhà và nhìn thấy bạn trai mình đang quấn lấy mụ phù thủy độc ác. Anh ta dùng chính sự tự lập của cô để biện minh cho sự phản bội của mình. Lọ Lem mạnh mẽ quyết định bỏ đi không quay đầu nhìn lại. Rồi một ngày, Lọ Lem gặp lại Hoàng Tử, một người đàn ông không có khuyết điểm trong mắt mọi người. Anh thông minh, có tiền, có địa vị, sống trong một thế giới khác hẳn với Lọ Lem. Vốn tưởng rằng Lọ Lem và Hoàng Tử là hai đường thẳng cắt nhau, gặp nhau một lần rồi vĩnh viễn xa cách. Nhưng bằng tình yêu của mình, Hoàng Tử đã vượt qua muôn trùng khó khăn, chiếm được trái tim người đẹp. Bị cảm động bởi tình yêu của Hoàng Tử, Lọ Lem quyết định tin tưởng vào cuộc sống một lần nữa, cuộc sống vẫn có thể đẹp như truyện cổ tích nếu người ta là chính mình và sống hết mình vì nó. Và từ đó, họ sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi. ♥
Câu chuyện “cô bé lọ lem” phiên bản Ngụy Sở: “Cô bé lọ lem kia không thật sự là một cô bé lọ lem, tuy rằng cô ấy ngủ trong phòng bếp, nhưng đối với bên ngoài, thân phận cô ấy vẫn là con gái của bá tước, chuyện này không thể thay đổi, cho nên thân phận của cô ấy xứng đôi với hoàng tử. Vì vậy, ý nghĩa chân chính của câu chuyện này cũng không phải là tình yêu giữa quý tộc và người dân nghèo hèn”, “anh không phải hoàng tử, em không phải cô bé lọ lem, cho nên chúng ta là một đôi trời sinh”.
Cô bé lọ lem phiên bản Tô Nhạc: “Bà đây không đánh mi, mi ngứa da, giờ đã thoải mái chưa?” Giơ cao túi xách trong tay đánh thẳng vào người Trang Vệ, trong nháy mắt, Tô Nhạc cảm thấy thể xác và tinh thần thật thoải mái, sung sướng, phong độ là cái thá gì, có thể ăn được sao?
Không ai thất bại trong vai trò người bán hàng, nếu theo sát những nguyên tắc trong cuốn sách này và cũng không ai có thể trở thành vĩ đại trong nghề mà không có chúng. Bất cứ ai muốn bán bất cứ thứ gì thì phải đọc nó.
Tất cả chúng ta đều là những người bán hàng, bất kể nghề nghiệp chúng ta là gì. Hơn tất cả, trước hết phải tự bán mình, để tìm được hạnh phúc cá nhân và tự do trong tư tưởng. Nếu đọc kỹ và thấm nhuần nội dung cuốn sách này, nó sẽ giúp chúng ta trở thành “người bán hàng” tốt nhất.
Lam, một cô bé không phải hotgirl, nhưng cũng không phải bình thường. Đó là một cô gái có cá tính khá mạnh, và cũng mang những nét hồn nhiên, trong sáng của tuổi học trò như bao cô gái khác. Truyện Tôi không phải là công chúa là câu chuyện thú vị về tình yêu tuổi Teen nói riêng và phản ánh đời sống tâm lý, xã hội của lứa tuổi này nói chung, xoay quanh câu chuyện về Lam và những người bạn trai.
Tác giả đã đưa nhân vật vào vào những tình huống bất ngờ đầy lý thú. Một cuộc tỏ tình lúc nửa đêm không phải dành cho mình, nhưng tình cờ và ngẫu nhiên có liên quan đến toàn bộ câu chuyện về sau của cô bé Lam. Ba chàng trai, mỗi người một phong cách, mỗi người một cách thể hiện tình cảm riêng đối với Lam. Nhưng trong ba người ấy, đối với Lam ai mới thực sự là người cô yêu? Ban đầu, anh chàng lớp trưởng tên Bảo khiến cô có cảm tình vì sự quan tâm chân thành, anh chàng Hải Phi thì ngay từ đầu đã có ấn tượng với cô là một gã sở Khanh, còn anh chàng hotboy Lê Thái lạnh lùng thì luôn luôn gây mâu thuẫn.
Câu chuyện càng diễn ra, càng hấp dẫn khi lời tỏ tình lúc nửa đêm ở đầu truyện lại chính là của Lê Thái dành cho cô bạn ngồi cùng bàn, còn anh chàng luôn dành cho Lam những món quà thú vị đó lại chính là Hải Phi, người yêu cũ của cô bạn thân tên Len. Truyện không bị lặp ở mô típ hoàng tử và công chúa. Tác giả đã đem đến một điều gì đó mới mẻ, trên nền của mô tip đó. Một kết thúc tươi đẹp khiến độc giả thỏa mãn, Lam tìm được hạnh phúc của mình bên cạnh anh chàng Lê Thái. Còn Lê Thái không muốn làm hoàng tử để có thể ở bên Lam mãi mãi, bởi vì Lam không phải là công chúa.
Liễu Thiên Mạch, đại tiểu thư nhà tể tướng, hoàng thượng ban hôn làm vợ Vương gia Tần Mộ Phong.
Rõ ràng là có danh phận, mà một thân một mình bước qua cửa Vương phủ, không kiệu hoa, không người đưa chân. Đêm tân hôn, trước mặt nàng, tân lang cùng người khác trên giường quấn quýt . Là lỗi của nàng , hại bằng hữu sinh tử chi giao của người ta thân vong trận mạc? Là lỗi của nàng, hoàng thượng ban hôn? Là lỗi của nàng, sủng thiếp của người ta tự sát? Cỏ dại ven đường, so với chừng ấy mĩ nhân trong vương phủ? Người con gái đáng thương, ngoài khóc ra nàng còn biết làm thế nào?
…. Bất quá, cũng chỉ đến thế mà thôi. Làm thiếp, thì đã sao? Thất sủng, thì đã sao? Liễu Thiên Mạch, tuyệt không phải vì thế mà đau lòng. Ở tể tướng phủ cho nàng một góc vườn, Vương phủ cũng chỉ là một góc vườn, có khác gì nhau? Huống chi nàng đâu chỉ vào đây vì chiếu ban hôn? Huống chi để bị thất sủng, nàng còn tự tay phá đi xử nữ mô (không thể dịch vì lí do tế nhị, nghe là biết rồi nhé?).
Liễu Thiên Mạch thanh lãnh, lặng lẽ trầm uất mà phức tạp, thân phận thực sự của nàng là gì?
Liễu Thiến hoa khôi nơi thanh lâu, muôn phần quyến rũ, mị lực mê người lại đầy cá tính.
Một Tần Mộ Phong đa tình mà tàn nhẫn, cuồng ngạo mà dịu dàng – trong vòng xoáy vô hình của nhi nữ tình trường, rút cuộc trái tim của y thuộc về ai?
Câu chuyện xoay quanh nhân vật chính là Bạch Lăng Lăng – cô sinh viên trường đại học T hết sức xinh đẹp và đáng yêu, là đối tượng thầm thương trộm nhớ của biết bao nam sinh trong trường. Thế nhưng cô lại không hề để tâm đến họ, chỉ dành tình cảm duy nhất cho “Vĩnh viễn có xa không” – một nhà khoa học gia, một người bạn ảo cô quen qua mạng, người mà cô sùng bái cả về trí tuệ và tâm hồn nhạy cảm, người duy nhất trên đời thấu hiểu cô.
Nhưng tình yêu đó chưa kịp hình thành đã bị Lăng Lăng bóp chết từ trong trứng nước. Đó là khi cô quyết định thổ lộ tình yêu với “Vĩnh viễn có xa không” chính là ngày cô biết anh ở tận bên Mỹ, cách cô cả nửa vòng trái đất, vượt qua cả Thái Bình Dương. Khoảng cách về địa lý cùng sự nghiệp đang trên đà tiến lên của anh đã giúp Lăng Lăng hiểu rằng anh không thể vì cô mà bỏ lại tất cả mọi thứ trên đất Mỹ. Chính vì lí do ấy cô đã từ bỏ, cự tuyệt thậm chí cho nick anh vào sổ đen, đem anh biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô.
Vì muốn quên đi anh, Lăng Lăng dần dần tiếp nhận các nam sinh khác, cô đã nảy sinh tình cảm với Uông Đào – đàn anh khóa trên, từ đó quen biết cả Trịnh Minh Hạo – bạn thân của Uông Đào đồng thời là “hot boy” của trường đại học T. Mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp cho đến khi Dương Lam Hàng xuất hiện – anh mới trở về từ học viện MIT, đến đại học T với tư cách là một giảng viên đại học. Chính sự xuất hiện của Lam Hàng trong buổi tốt nghiệp đã khiến Lăng Lăng bị trì hoãn tốt nghiệp, khiến cô có ấn tượng rất xấu và gán ngay cho anh biệt danh “gã biến thái”.
Nhưng chính sự xuất hiện của Lam Hàng lại khiến Lăng Lăng xác định được tình cảm của mình, rằng cô vốn dĩ chỉ yêu mình “Vĩnh viễn có xa không”, bao năm trôi qua mà cô vẫn không thể quên anh. Sự xuất hiện của Lam Hàng đã thức tỉnh cô, cô vội vã chia tay Uông Đào, đồng thời add lại nick “Vĩnh viễn có xa không”, tiếp tục kết giao với anh, tiếp tục ôm ấp mối tình đơn phương thầm lặng của riêng mình mà không để anh hay biết. Một tình yêu bắt đầu bằng những con chữ lạnh lùng vô tri vô giác trong thế giới ảo và trải dài suốt năm năm thời gian chờ đợi.
Ngay lúc đó Lăng Lăng lại phát hiện ra một sự thật, rằng Minh Hạo cũng yêu cô, thậm chí còn yêu từ rất lâu, trước cả Uông Đào và tình cảm anh dành cho cô hết sức sâu đậm. Thậm chí khi cô cự tuyệt vì đã trót yêu “Vĩnh viễn có xa không” anh vẫn chấp nhận theo đuổi chỉ mong một ngày cô hồi tâm chuyển ý mà chú ý đến anh.
Lăng Lăng vốn tưởng tình yêu của cô chỉ dành cho một mình “Vĩnh viễn có xa không” mà thôi, nhưng không ngờ trong tâm trí cô đã dần xuất hiện hình bóng của Dương Lam Hàng. Sau khi chia tay Uông Đào, Lăng Lăng tiếp tục học lên thạc sĩ với chính Dương Lam Hàng, anh trở thành thầy hướng dẫn, giúp đỡ cô rất nhiều trong mọi việc, thậm chí cô còn cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt của anh dành cho mình. Chính sự quan tâm đó của anh đã khiến Lăng Lăng dần dần có cảm tình và cô bắt đầu yêu anh từ lúc nào không hay. Nhưng cuối cùng cái tên “Vĩnh viễn có xa không” lại xuất hiện, cô so sánh những năm tháng chờ đợi của mình với quãng thời gian ở bên Lam Hàng. Cô cân nhắc một “Vĩnh viễn có xa không” với sự thông minh, nhạy cảm, thấu hiểu cô, cùng một tầng lớp như cô; với một Dương Lam Hàng điển trai, xuất chúng, trí tuệ vượt trội, học thức đầy mình, gia cảnh bề thế. Tất cả những thứ đó khiến cô do dự, quay vòng giữa lí trí và tình cảm của bản thân.
Một Trịnh Minh Hạo nhất kiến chung tình.
Một Dương Lam Hàng xuất sắc vượt trội.
Một “Vĩnh viễn có xa không” mà cô luôn âm thầm yêu đơn phương.
Đâu mới là câu trả lời đúng nhất cho Lăng Lăng? Hay đằng sau nó còn ẩn chứa một bí mật khác?
Tất cả vẫn còn đang ở phía trước...
Trịnh Vy, 18 tuổi, có làn da trắng, đôi má hồng bầu bình tự nhận mình là Ngọc diện Tiểu Phi Long, một cô gái vô tư, cuộc sống dường như không có gì khiến cô phải buồn. Trịnh Vy quyết định thi vào Học viện Kiến trúc của thành phố G vì một lời hẹn ước với Lâm Tịnh - chàng trai sống cùng khu nhà tập thể với cô và hơn cô 5 tuổi.
Từ khi còn rất nhỏ cô đã nói trước mặt mọi người là sẽ lấy Lâm Tịnh. 17 năm cô mải miết theo anh trên mọi con đường anh đi, đến cuối cùng cô tưởng như mình đã được ở gần anh sẽ không phải xa cách. Thật không ngờ, chuyện của người lớn - chuyện mẹ cô và cha anh đã từng yêu nhau đã khiến cho hai bên gia đình tan vỡ - Lâm Tịnh đã chọn con đường ra đi, sang Mĩ bỏ cô ở lại với bao câu hỏi ngổn ngang.
"18 tuổi, Trịnh Vy nói với Nguyễn Nguyễn:"tớ là ai, tớ là thiên hạ vô địch Ngọc Diện Tiểu Phi Long, có cái gì tớ không giành được chứ?
22 tuổi, Trịnh Vy đứng trên đỉnh núi hét: "Nước Mỹ, đất nước chủ nghĩa tư bản gian ác, ta hận ngươi, trả lại người yêu cho ta..."
26 tuổi, cô nhìn anh, "em không thể tin anh hết lần này đến lần khác, không thể..." Nắm bắt nghệ thuật đánh mất không phải là điều khó làm, có nhiều thứ sinh ra để mà mất, mất đi rồi sẽ chẳng còn thảm họa..."
Cuộc sống trong trường đại học thú vị, những cô gái cùng phòng 402 kí túc xá với cô: Nguyễn Quản, Tiểu Bắc, Duy Quyên, Lục Nha, Trác Mỹ cũng có những cá tính, những chuyện riêng tư ấp ủ trong lòng. Sáu cô gái trở thành "Lục đại Thiên hậu" ở chốn "kinh đô hòa thượng".
Lâm Tịnh đã chọn con đường cho riêng mình, vậy Trịnh Vy cũng phải chọn cho mình lối đi không có anh. Trịnh Vy lao vào cuộc theo đuổi anh chàng Trần Hiếu Chính lạnh lùng khô khan, chỉ biết cắm đầu vào học. Tình yêu của cô đã được đền đáp, họ trở thành một đôi rất nổi tiếng trong trường đại học.
Bốn năm đại học của cô trôi qua trong hạnh phúc của tình yêu, nhưng ông trời vốn ghét kẻ má hồng, một lần nữa nước Mỹ lại cướp đi người cô yêu. Sau những lời "tâm huyết" của người mẹ đã hy sinh cả một đời để nuôi mình khôn lớn, Trần Hiếu Chính quyết định đi Mỹ mà không cho Trịnh Vy một lời hẹn ước, cả cơ hội chờ đợi cũng không có. Thời gian vẫn trôi, con người vẫn phải sống, Trịnh Vy mạnh mẽ tiếp tục bước tiếp con đường mình phải đi.
Cô làm thư ký cho Giám đốc Công ty 2 trực thuộc Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, trước kia cô nộp hồ sơ vào đây vì Trần Hiếu Chính cũng nộp hồ sơ. Nhưng nay không còn anh cô vẫn đi làm vì cô thấy đây là cơ hội cô có thể phát triển sự nghiệp. Dưới sự dìu dắt của Giám đốc Chu Cù, một Trịnh Vy sốc nổi, bốc đồng, bừa bãi đã trở thành thư ký Trịnh điềm đạm trong giao tiếp, cẩn trọng trong công việc. Cô Lý Chủ tịch Công đoàn của công ty đã giới thiệu cho cô rất nhiều chàng trai, cô nghĩ mình cũng nên tìm một người để nương tựa. Vậy là cô lao vào các cuộc hẹn hò, người thích cô thì cô không thích, mà người cô thích lại chẳng có tình cảm với cô, trước những chàng trai xa lạ cô luôn có một câu hỏi "kinh điển": "Anh có thích nước Mỹ không?"
7 năm trôi qua từ khi Lâm Tịnh ra đi, Trịnh Vy tình cờ gặp lại anh trong đám cưới của Nguyễn Quản, một sự trùng hợp nữa thời gian đó Trần Hiếu Chính về nước trở thành trợ lý giám đốc của Công ty 2, anh trở thành đồng nghiệp, cấp trên của cô. Trong cô diễn ra sự giằng co đau đớn, giờ đây cô phải lựa chọn, một người là niềm mơ ước từ nhỏ, một tình cảm kéo dài 17 năm; một người là tình yêu nồng thắm, gắn bó những kỷ niệm đẹp nhất của tuổi xuân.
Cô có một ước nguyện là được cùng người mình yêu đến làng Vụ Nguyên, ở đó có cây hòe già đã chứng kiến sự gặp gỡ và chia ly mối tình đầu của mẹ cô. Cô cũng mong muốn cây hòe già cũng làm chứng cho tình yêu của cô, nhưng hai lần đến cô đều phải đi một mình, cô phát hiện ra rằng cây hòe già không phải là niềm mơ ước của riêng cô nữa.
Dưới gốc cây hòe già đã có bao cuộc gặp gỡ cũng có bao cuộc chia ly, nó là dấu ấn tuổi xuân của bao người. Cuối cùng người đàn ông mà cô chọn sẽ gắn bó suốt cuộc đời, người sẽ ở bên chăm sóc, bao bọc cho cô là Lâm Tịnh, niềm mơ ước 17 năm đã trở thành hiện thực.
Trịnh Vy nghiệm ra rằng: Cố hương là nơi để người ta ôn lại thủa hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung hoài niệm, khi ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi cô dốc hết nó quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa. Những người đã từng yêu và làm tổn thương cô đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân của cô.
Tiểu Mễ (Mễ Ái) chuyển trường đến học ở một trường học hoàn toàn xa lạ khi học kỳ đã sắp kết thúc. Lý do duy nhất khiến cô quyết định như vậy bởi bạn trai của cô, sau khi ra đi vì một tai nạn ngoài ý muốn đã hiến tặng trái tim của mình cho một người con trai khác. Người con trai đó - Doãn Đường Diệu, cũng giống như hình ảnh của những nhân vật nam chính trong các tiểu thuyết trước đây của Minh Hiểu Khê - vô cùng đẹp trai, cao lớn, con nhà giàu có, nhưng rất ngang ngược và dữ tợn ... Khi chuyển đến học cùng lớp, Tiểu Mễ đã tìm mọi cách để tiếp cận Doãn Đường Diệu: chép bài cho cậu ấy, chạy mười nghìn mét cho cậu ấy, viết tiểu luận cho cậu ấy, xin lỗi những bạn khác cho cậu ấy khi cậu ấy phạm sai lầm, nhảy vào bồn nước trong tiết trời giá lạnh để tìm viên kim cương cho cậu ấy ... ... Cuối cùng, Doãn Đường Diệu cũng tiếp nhận Tiểu Mễ và đồng ý hẹn hò với cô.
Trong suốt thời gian hẹn hò bên nhau, Tiểu Mễ đối xử với Doãn Đường Diệu tốt như đối xử với người yêu trước đây của mình, cả hai đã có một quãng thời gian khá vui vẻ. Rồi một ngày, Tiểu Mễ phát hiện ra rằng, trái tim của người yêu cũ thực tế đã không được ghép thay tim cho Doãn Đường Diệu... Còn Doãn Đường Diệu cũng phát hiện ra mục đích tiếp cận cậu của Tiểu Mễ ... Tiểu Mễ vô cùng ân hận vì những việc cô đã làm.... Doãn Đường Diệu lại vô cùng hận cô, bởi vì, cậu đã yêu cô vô cùng ... ... Cả hai lại chìm đắm trong đau khổ và day dứt. Một kết thúc tốt đẹp sẽ khiến người đọc cảm thấy yên lòng. Tuy nhiên, hơn tất cả, đó là thông điệp về tình yêu, về sự hướng thiện mà tác giả Minh Hiểu Khê muốn gửi tới tất cả độc giả.