Giới thiệu:
Không ai thất bại trong vai trò người bán hàng, nếu theo sát những nguyên tắc trong cuốn sách này và cũng không ai có thể trở thành vĩ đại trong nghề mà không có chúng. Bất cứ ai muốn bán bất cứ thứ gì thì phải đọc nó.
Tất cả chúng ta đều là những người bán hàng, bất kể nghề nghiệp chúng ta là gì. Hơn tất cả, trước hết phải tự bán mình, để tìm được hạnh phúc cá nhân và tự do trong tư tưởng. Nếu đọc kỹ và thấm nhuần nội dung cuốn sách này, nó sẽ giúp chúng ta trở thành “người bán hàng” tốt nhất.
Chương XVIII
Và như vậy mà Hafid lúc này đang chờ đợi người được chọn để nhận lãnh những cuộn da trong tòa lâu đài lặng lẽ của ông. Người đàn ông già với chỉ một người quản lý tin cẩn là bạn, đã thấy mùa rồi lại mùa đi qua và tuổi già sớm bắt ông ta ngồi im một chỗ trong khu vườn nhà ông.
Ông chờ đợi.
Ông đã chờ gần ba năm kể từ ngày gia tài của ông được phân chia cho mọi người và đế quốc thương mãi của ông tan rã.
Và rồi từ bên kia sa mạc, từ hướng Đông xuất hiện một người đàn ông với khuôn mặt gầy guộc phong trần. Người này vào thành Damascus và đi thẳng đến lâu đài của Hafid. Erasmus vẫn với dáng vẻ lịch sự, lễ độ đứng bên cổng khi người đàn ông nhắc lại: “Tôi muốn gặp ông chủ của ông.”.
Bề ngoài của người lạ khó lòng gây được sự tin tưởng. Anh ta mang đôi giày rách nát, được cột lại bằng dây bện, đôi chân đen đủi của anh ta đầy những vết trầy xước và trên mình thì khoác một chiếc áo cũ kỹ, dơ bẩn bằng lông lạc đà thô. Đầu tóc người đàn ông rối bù và đôi mắt của anh ta đỏ ngầu vì nắng gió.
Erasmus giữ chặt cánh cửa: “Anh cần gặp ông chủ của tôi có việc gì?”
Người khách lạ thả rơi chiếc túi xách rách bẩn xuống nền đất, chắp tay nài nỉ Erasmus: “Xin ông, người tốt bụng, hãy cho tôi được gặp ông chủ của ông. Tôi sẽ không làm gì tổn hại đâu. Tôi chỉ xin được nói vài lời và nếu ông chủ của ông không hài lòng, tôi sẽ lập tức ra đi.”.
Erasmus chần chừ, cuối cùng ông ta từ từ mở cửa và hất đầu ra hiệu cho người khách lạ bước vào. Người quản lý già lặng lẽ quay lưng dẫn đường, ông đi thẳng ra vườn với người khách lạ theo sau.
Trong vườn, Hafid đang nằm thiu thiu ngủ trên chiếc ghế bành. Erasmus chần chừ rồi ho nhẹ, Hafid hơi nhấp nháy mắt. Erasmus lại ho và lần này Hafid mở mắt ra.
“Xin ông thứ lỗi, thưa ông, nhưng có người muốn gặp ông.”
Hafid tỉnh hẳn, ông ngồi thẳng lên đưa mắt quan sát người khách lạ đang nói: “Thưa ông, có phải ông chính là người được gọi là Người bán hàng vĩ đại nhất thế giới?”