Giới thiệu:
Không ai thất bại trong vai trò người bán hàng, nếu theo sát những nguyên tắc trong cuốn sách này và cũng không ai có thể trở thành vĩ đại trong nghề mà không có chúng. Bất cứ ai muốn bán bất cứ thứ gì thì phải đọc nó.
Tất cả chúng ta đều là những người bán hàng, bất kể nghề nghiệp chúng ta là gì. Hơn tất cả, trước hết phải tự bán mình, để tìm được hạnh phúc cá nhân và tự do trong tư tưởng. Nếu đọc kỹ và thấm nhuần nội dung cuốn sách này, nó sẽ giúp chúng ta trở thành “người bán hàng” tốt nhất.
Chương VII
Hafid cùng với con lừa của mình đi vào thành Damascus qua cổng thành phía Đông. Anh cưỡi lừa dọc theo con đường chính của thành phố với nghi ngờ và lo lắng, tiếng ồn ào và í ới từ hàng trăm người bán hàng không làm dịu đi nỗi lo sợ trong lòng Hafid. Đi vào một thành phố lớn trong một thương đoàn lớn như thương đoàn của Pathros là một việc, mà đi một mình cô độc như hôm nay lại là một việc khác. Những người bán hàng rong ập đến từ mọi hướng, người nào người nấy với hàng trên tay và cố rao sao cho lớn và hấp dẫn hơn những người khác. Hafid đi qua những gian hàng nhỏ như chiếc hộp đến những cửa hàng to lớn trưng bày hàng thủ công bằng đay, bạc, sợi, gỗ v.v…Và mỗi một bước chân, con lừa của anh lại để anh đối diện với những người đau khổ, tay dang rộng mời chào như xin xỏ tình thương.
Trước mặt Hafid, bên kia tường thành phía Tây, ngọn núi Hermon vươn cao sừng sững. Dù đang giữa mùa Hè nhưng ngọn Hermon vẫn phủ đầy tuyết trắng, ngọn núi như đang ném xuống khu chợ ồn ào một cái nhìn nghiêm khắc, chịu đựng. Hafid rời khỏi con đường náo nhiệt để tìm một nơi trú chân và không mấy khó khăn anh đã tìm được một quán trọ tên gọi Moscha. Anh trả trước một tháng tiền trọ cho một căn phòng nhỏ, sạch sẽ. Anh cho lừa vào chuồng ở phía sau, rồi tắm ở dòng sông Barada trước khi trở về phòng.
Hafid đặt chiếc rương xuống chân giường rồi bắt đầu tháo những đai da ràng quanh nó, nắp rương mở ra dễ dàng và Hafid lặng nhìn những cuộn da. Hafid đưa tay ra chạm vào những cuộn da. Ở dưới bàn tay của Hafid chúng dường như sống động, thế là anh rụt tay lại. Hafid đứng dậy đi lại phía cửa sổ hướng ra đường, từ xa hơn nửa dặm tiếng huyên náo từ khu chợ ồn ào vọng đến. Sợ hãi và nghi ngờ lại trở về khi Hafid nhắm mắt lại, tựa đầu vào tường nói lên thành tiếng: “Ôi điên khùng làm sao khi ta dám mơ rằng ta, một tên chăn lạc đà, lại có thể một ngày kia trở thành một người bán hàng vĩ đại nhất thế giới khi mà ta không đủ can đảm ngay cả đi qua khu chợ dưới kia. Ngày hôm nay mắt của ta mới thực sự chứng kiến hàng trăm người bán hàng, được trang bị về nghề nghiệp tốt hơn ta. Mọi người có vẻ như được trang bị sẵn sàng cho công việc buôn bán ở khu chợ dưới kia. Thật là khờ dại khi nghĩ rằng ta có thể cạnh tranh và vượt qua bọn họ. Ôi Pathros, ông chủ Pathros của con, con sợ là sẽ làm ông thất vọng.”
Anh nằm lăn ra giường, mệt mỏi vì một chuyến đi, anh sụt sùi khóc cho đến khi ngủ thiếp.