Em chạy dọc mùa thu tìm anh
Hoa sữa Nguyễn Du trắng nồng nàn góc phố
Tiếng đàn trong đêm….buồn như hơi thở…
Mùi hương quen…trên mái tóc hao gầy…
Em tìm vào phiêu lãng từng ngón tay
Hà Nội vào thu…rất dịu dàng …hoa sữa..
Mùa hoa ấy như bao điều nhắc nhở..
“Heo may rồi!Nhớ mặc ấm nghe anh!”
Nhưng chẳng thể níu giữ người trước bình minh
Ngày anh đi xa…em vùi mình nằm khóc
“Đừng đợi anh_tháng năm dài mệt nhọc”
Câu hát người ám ảnh cả giấc mơ….
Một lần thôi..em tìm lại ngày xưa
Phố Nguyễn Du trắng nồng nàn thương nhớ
Em vẫn đi dọc nơi con đường yên ngủ
Hoa sữa trở mình…trên tán lá xanh xao…..
—-Mùa thu…thèm đến tê người cái lạnh man mác mỗi buổi tối đi dọc Nguyễn Du ngửi mùi hoa sữa thoang thoảng, ngọt ngào….Nhưng tiếc giờ Nguyễn Du ít hoa sữa quá…chả thấy đâu…hì ———