Lâu lắm rồi…em mới ghét mùa thu…
Bởi thu này..vắng một người…ừ..vắng
Những bông sữa nở xòe …buốt trắng…
Em một mình qua phố….lang thang..
Cái mùi hương cứ nhớ đến mênh mang
Đêm nồng ấm cho cồn cào đến thế
Mắt lặng nhìn và long lanh….như thể….
Giấu được thở dài vào tiếng nấc …xa xôi…
Lâu lắm rồi em mới thấy đơn côi…
Mới thấy sợ những con đường quen thuộc
Sợ những bóng quen giống dáng ai từng bước
Sợ lại nhầm người nào đó…với anh…
Lâu lắm rồi…mới thấy thời gian mong manh
Để lặng lẽ lại chìm vào lặng lẽ
Để yêu thương cứ tìm về khe khẽ
Khe khẽ đợi chờ…khe khẽ nhớ…khe khẽ yêu…