Em vẫn ẩn mình trong vỏ ốc ngày xưa
Vẫn lặng người trong những chiều đổi gió
Nghe cái lạnh thấm vào từng hơi thở
Se sắt đi về trong nỗi nhớ chẳng thành tên
Em vẫn đi về trên lối quen
Mưa bụi đổ góc đoạn đường mờ tối
Gót giày chuyển nghe chừng như rất vội
Một chút xưa sao bỗng thấy mơ hồ
Em vẫn khi buồn đọc khẽ một bài thơ
Và nhưng câu viết xong rồi lại xoá
Trang giấy nhọc nhằn chứa vài dòng dang dở
Bởi tình ta có trọn vẹn bao giờ
Thời gian em vẫn chờ
Chỉ anh là đã khác…