Rồi một ngày em không thương không nhớ
Quay xe bánh thời gian chở nỗi buồn đi đâu?
Những bước chân qua …bỏ lại…
….những mảnh tình vụn vỡ….
Nghe gió khóc trên đầu….
Mây vẫn cứ trôi về nơi lặng lẽ
Bến sông xưa xa cách một con đò…
Trăng vẫn khuyết cong một đường như vẽ…
Đêm rộng thênh thang…
Rồi một ngày em về giữa mênh mang
Chạy với nắng buộc tóc mình với gió
Nhặt cỏ may cài lên hoàng hôn đỏ…
Hát một mình giữa nỗi nhớ bỏ quên….
Rồi một ngày em gọi một cái tên…
Cho những “một ngày” như chưa từng có…
Gió vẫn trên cao thì thầm với gió…
Đêm vẫn dang tay che nước mắt một người….